Wednesday, August 10, 2011

Bồn chồn.

Tối ngồi chat chit thế nào lại sực nhớ ra hôm trước chị nhắn tin nhưng mình quên béng mất không nhắn lại. Với tay lấy cái điện thoại, mình lần mò sđt rồi hỏi thăm xem chị vào Sài Gòn chưa. Nói đến đây lại thấy bồn chồn. Mình mong được đến Sài Gòn lắm, mong được đặt chân đến mảnh đất xa lạ mà gần gũi đó.

Bởi lẽ mình chưa vào đó bao giờ và mình nghe kể rằng Sài Gòn rộng lắm. Trong tiềm thức mình luôn tồn tại ý nghĩ, ở đâu rộng rãi cũng mang lại cho người ta cảm giác xa lạ.Nhưng mình đã đọc rất nhiều blog, nghe rất nhiều bạn bè, và chị kể về Sài Gòn, kể về những ngã tư, về những quán cafe thân thuộc với hầu hết mọi người - trong khi đó, cafe ở Hà Nội trong phổ biến, nó chỉ đáp ứng nhu cầu cho những thanh niên, sinh viên có điều kiện hơn về tài chính. Mình nghe chị kể về những chuyến xe bus đông người, chen chúc nhau những giờ cao điểm. Những lúc nghe giọng chị kể qua điện thoại như vậy là mình lại nghĩ đến những chuyến xe bus của mình, đông ngẹt người, đủ các loại mùi pha lẫn vào nhau, nhiều loại người cùng chung trên một chiếc xe bé xíu, bao câu chuyện, khuôn mặt, giọng nói, ánh mắt, đôi lúc mình thấy thân thuộc, đôi lúc thấy xa vời, thậm chí mình còn sợ hãi...

Mình còn nghe mọi người nói, người Sài Gòn (người miền Nam nói chung, nhưng mình cứ thích dùng từ SG, nghe dễ chịu) sống thoải mái lắm. Họ vui vẻ, ca hát, chơi bời tự do không nặng mùi suy tư như người Bắc, không dằn mình vào mưu sinh như người miền Trung. Mà thế thì cũng đúng thôi, còn người ở mỗi nơi mỗi khác. Miền Trung quê mình, mưa lụt bão bùng liên miên, con người ta không có chỗ trú mưa, trú nắng, thì đầu óc còn đâu chỗ cho mơ mộng và xa xăm về quá khứ hay tương lai.

Anh đặt một status trên facebook và nói rằng giờ anh đang một mình, Sài Gòn, lang thang, cafe, bóng đá,... Đọc xong mình lại càng thấy bồn chồn hơn, mình đã có ý định học xong sẽ vào đó làm việc. Mình sẽ cố gắng vì quyết định này, mình sẽ đi cafe một mình, lang thang một mình, ngắm nhìn SG theo cách riêng của mình nữa.

Chị bảo mình rằng, em nên đi xa một chuyến để trải nghiệm cuộc sống nhiều hơn. Mình bảo mình biết điều đó, nhưng thời gian còn nhiều và mình sẽ cố gắng khi nào có thể nhất.

Nhớ một Sài Gòn không quen.

No comments:

Post a Comment