Thursday, August 11, 2011

Phân vân.

Mưa rồi tạnh. Mưa tháng tám. Sợ người ta phớt lờ mình, bỏ quên mình nên cứ rải rác nhưng xối xả cả ngày.

Sáng nay đi xếp sách. Cơ man nào là sách, tiếng Pháp, tiếng Anh, tiếng Nhật. Thực tình mình thích đọc sách bằng tiếng Việt hơn. Những quyển cũ, quyển mới... tên những ông tác giả mình chưa nghe bao giờ, những cuốn tiểu thuyết chưa bao giờ đọc...có đôi ba quyển mình nhận ra. Nhưng chỉ là đôi ba trong mấy trăm cuốn đó. Choáng không phải vì sách, mà vì đầu óc mình... vẫn đặc!

Trưa ngồi đó, phòng được một vài phút im ắng hẳn, nhạc không lời trong máy điện thoại cứ văng vẳng, đủ để mình nghe mà không ảnh hưởng người khác. Tập thơ "Giấu" - Hoàng Yến Anh :) Nói thật, mình thích cái tên này nên cứ phân vân về nó mãi...

Mình nhắn tin hỏi anh rằng đi đến đâu rồi, đã tiêu hết tiền chưa mà không về nhà đi. Anh bảo đang ở Quận Bình Thạnh và bị gái Sài gòn cho leo cây, thấy nhục. Mình bật cười, chắc ổng bây giờ đang ngồi nhâm nhi trong một quán cafe không tên nào đó ở mảnh đất Sài Gòn rộng lớn, chờ đợi một người mà hư vô... Mình bảo ổng rằng còn ở lại đó vài ngày nữa, nên cố nhục dần đi cho quen. Và mình lại tưởng tượng ra Sài Gòn, thành phố không quen đó. Phân vân về những ngày sau nữa...

Mình bảo ổng mua quà, thế mà ổng nói ở trỏng đắt lắm, chợ Bến Thành cũng đắt. Mình đoán chắc ổng hết tiền. Mình im lặng, ổng cũng im lặng. Hai anh em, ở lại đầu thành phố, mình đang trên xe bus, mệt nhoài sau một ngày xếp sách, ổng chắc buồn so, đợi trời mưa ở SG nóng nực để hả cơn Nhục đó. Một lúc sau ổng lại nhắn tin nói đang ở bến Nhà Rồng một mình. Một lần nữa lại làm mình phân vân về những ngày sau của chính mình...

Mình bảo sao hổng mang máy tính theo, thi thoảng ngồi viết nhật ký, ổng trần trụi "Thấy rất nhiều thứ để viết. Kể cả Em - người con gái SG không đến hẹn". Mình không biết câu chuyện nào cả, nhưng mình cảm thấy một chút gì giao cảm về tâm trạng lúc đó của ổng. Mình thấy hơi hơi chạnh. Mình lại phân vân không biết, một người con trai (24 tuổi, có thể nói là chưa va vấp sự đời, nhưng những gì đã trải qua đủ hình thành nên một tâm hồn đủ sâu sắc, suy nghĩ đủ phức tạp và có gì đó sâu kín bên trong để người khác phải ... phân vân) lại nghĩ gì khi ngồi một mình trong đêm, ở một nơi xa xôi, rộng lớn, không biết mai mình sẽ đi (tham quan) đâu.

Mình nói ổng nên mua lấy cây bút vs quyển sổ rồi viết, để không quên khoảng thời gian thú vị đó. Ổng trả lời là chắc phải thế thật. Mình chẳng biết ổng có làm thế không, (mong là có!)

Lại phân vân về những ngày sau...

Ngày mệt nhoài trong phân vân

No comments:

Post a Comment