Wednesday, August 10, 2011

Cuối Ngõ


Hôm nay tôi hẹn gặp một người bạn thân, tôi gọi bằng chị. Cái cách gọi thế làm cho tôi cảm thấy khoảng cách giữa hai đứa gần hơn. Với tôi, tôi luôn muốn có ai đó ngồi cạnh tôi, nhưng không phải để tán gẫu, mà để ngồi im lặng với nhau. Mắt xa xăm hai hướng, suy nghĩ hai dòng nhưng lại chung một chiếc bàn, hay ngồi cùng nhau một chiếc ghế. Thế là đủ. Nhưng có lẽ thế là đủ với tôi thôi.

Tôi đến chỗ hẹn muộn nhưng vẫn chưa thấy chị đến. Nhắn tin qua lại một lúc chị bảo tôi chờ 10 phút. Và rồi sau 10 phút đó, tôi lại phải café một mình. Những lần hẹn như vậy dần dà tôi cũng đã quen. Tôi dò theo địa chỉ, đến nơi cần đến. Chọn một chỗ ngồi đủ ánh sáng cho tôi gặm nhấm cuốn sách mang theo. Cốc cà phê ngọt lịm, tôi không thích cà phê ngọt. Tôi thấy hơi hối hận khi gọi nâu thay vì đen.
Tôi liếc nhìn xung quanh, mọi người nói chuyện rì rầm. Đâu đó loáng thoáng hai người bạn chia sẻ chuyện tình yêu, ấy là tôi cứ đoán thế qua cái cách người con gái cứ vập vồ lên nói, nhăn mặt rồi cúi xuống. Tôi biết là bạn vì tôi nghe họ xưng “tớ, cậu”. Rồi trước mặt tôi là hai cậu con trai, hút thuốc, mắt xa xăm nhìn ra ngoài, trước đó họ cũng rì rầm chuyện trò như đôi bạn kia vậy. Nhìn cách ăn mặc của họ, chân đi tông, quần ngố áo phông tôi đoán những câu chuyện của họ là về công nghệ, hay những games nóng hổi. 

Phía chéo bên kia là một chàng trai nữa, nhìn còn trẻ lắm. Tôi bật cười vì cậu ta chọn một café nhạc Trịnh để ngồi café, gắn tai nghe vào và chân gõ nhịp theo bài hát, tiếng nhạc xập xình vẳng đến tận tai tôi, cậu ta cũng hút thuốc, mắt cứ chăm chú xuống sàn nhà thi thoảng nhìn khách qua lại.

Phía xa kia nữa là hai anh chị, cũng ngồi buôn chuyện nhau, chị gái kia rất ấn tượng với tôi, từ lúc ngồi trong nhà cho đến lúc ra ngoài hiên. Cái cách chị hút thuốc làm tôi khá ngạc nhiên ban đầu, cách chị ngả đầu ra sau, trừng mắt nhìn trần nhà rồi lại vẩy vẩy tàn thuốc xuống gạt tàn, rít một hơi, nói vài câu với người bạn rồi lại ngả đầu ra sau. Không khí tĩnh lặng, khói thuốc bay bay, tính ra cũng có năm người hút thuốc trong một café be bé, giọng Khánh Ly cứ tha thiết, len lỏi đến từng góc của quán. Bên trong tối lắm, ngoài hiên nơi tôi ngồi đọc sách có vẻ sáng sủa hơn nhưng không khí vẫn mang nặng ưu tư. Chẳng ai nói với ai câu gì, chỉ có những cặp mắt giao nhau, rồi vội vàng lẩn tránh nhau. Đã có lúc tôi cố tìm kiếm một cặp mắt nhìn đủ lâu để tôi có thể nở một nụ cười giao cảm.

Rồi những khách ra về, những khách mới đến, lại nhìn, lại hút thuốc. Tôi đã dừng đọc sách từ lâu, tôi ngắm mọi ngóc ngách của quán. Những bức tranh, những ánh đèn, những chiếc cốc, bàn, ghế…
Tôi lấy cặp lên. Nhưng chưa đứng dậy, bỗng một anh bước lại rất nhanh. Anh đưa cho tôi con hạc giấy xếp bằng giấy bạc của bao thuốc lá. Anh bảo tặng tôi vì thấy tôi ngồi một mình rất lâu nãy giờ, rồi anh quay đi và tôi vẫn kịp nói từ cảm ơn xen lẫn ngạc nhiên. Tôi vân vê con hạc, rồi quyết định đứng dậy ra về. 

Đã 17h30. Chiều nay tôi cứ mong trời mưa mãi, mưa như cái đêm dông bão bập bùng, tôi ngồi sau xe đứa bạn chửi trời, chửi đời, chửi cái số tôi đen đủi. Chiều nay không mưa.

2/8

No comments:

Post a Comment